Dạy vợ

Hôm nay khách tới chơi nhà,
Gọi vợ đun nước pha trà khẩn trương.
Ai ngờ nó dở tính ương,
Nước thì không lấy lên giường nằm chơi.
Khách thì vẫn cứ đang ngồi,
Thế mà nó vẫn phơi phơi bộ hàng.
Khách thì cứ liếc sang ngang,
Việc nói không nói ngắm hàng vợ ta.
Bực mình gân cổ quát là
Tổ cha cái bọn muỗi là đốt ông.
Khách nghe vội thấy nhấc mông,
Thôi tôi xin phép chào ông tôi về.
Ừ vậy vội thì về đê,
Tôi đây không tiễn có zề nói sau.
Tiên sư cái thằng đi sau,
Vẫn quay cổ lại liếc lâu mới ngầu.
Điên lên túm cổ bóp đầu,
Vợ kêu oai oái gật đầu xin tha.
Phải hai mươi phút trôi qua,
Nào là nắn uốn rồi là chỉnh mông.
Vợ ngồi rồi khóc lóc không,
Miệng thì mếu mố chồng ơi em chừa.
Lần sau chẳng giám hành dưa,
Tha cho em nhé sẽ chừa chồng ơi.
Đang bực chẳng có lôi thôi,
Hôm nay ngủ đất biết rồi đi mau.
Mà còn vẫn cứ càu nhàu,
Ra đây tao vả xem còn dưa rau.
Biết vậy ôm đít ra sau,
Ăn năn nhận lỗi rồi mau lên giường.
Từ giờ nhớ bỏ tính ương,
Còn không nghe nữa ông tương vỡ mồm.
Từ rầy nói phải nhớ khôn,
Ngu ngơ lại tống vô mồm que kem.
Các bác thấy thế mà xem,
Vợ mà nó bướng cứ bem luôn à.
Cộng với cái tội dưa cà,
Lên cứ phải vả chết p...à... nó luôn.
Các bác chớ thấy nó luồn,
Mà mất phong độ rồi buồn kêu than.
Vợ rồi cũng phải tính toan.
Lăng nhăng thấy phát cứ phang liên hồi.
Thôi chuyện cũng đã hết rồi,
Chuyện về cô vợ dở cười dở đau.
Thôi thì bây giờ về sau,
Bác nào chưa vợ mau mau tiến hành.
Còn bác nào vợ sắp sanh,
Nâng niu nó tí chớ hành nó nha.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn